Độ này, bố hay nhường.Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?.Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Không biết bác có nhớ chuyện này không.Câu chuyện đó là của phương Tây, cách đây hàng thế kỷ và có ý nghĩa khác.Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo.Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển.Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí.Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.