Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ.Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi.Hoặc về sau mới lí giải được.Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa.Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống.Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.Khi vội vã rút chân ra khỏi nỗi cô đơn bằng sự vùng vẫy bản năng, người ta càng dễ lún sâu vào nó.
