Tôi có bàn chuyện với một nam thanh suốt buổi sớm mai về cuộc sống lục bình, ăn đầu đường ngủ xó chợ của em, em hay lộ vẻ buồn đăm chiêu thỉnh thoảng khóc sướt mướt.Họ coi kỹ từng hột bụi, bún, phủi.Xã hội kỳ lạ chỗ nầy, xã hội hiểu là có bạn trai: là ai cũng nhận sống theo lý trí và lý tưởng theo thực tế người ta sống bằng tình cảm nhiều hơn.Họ nói năng, hành động, có cử chỉ, thái độ phần nhiều, theo lý trí, ý chí.Chỉ cho họ thấy người có ý chí không phải là người bạo động.Họ coi kỹ từng hột bụi, bún, phủi.Nhưng thưa bạn, tôi sợ một chút nầy là tuổi bạn hay thay đổi.Yêu bạn mình như một thần tượng duy nhất là lầm đường.Mẹ bắt họ làm gì, họ nhớ thì làm, quên thì thoiâ.Đừng quá quan tâm đến sự bắt họ suy nghĩ, lý luận để nhớ, mà lặp đi lặp lại, tạo cho họ có thói quen nhớ cách máy móc.
