Ra khỏi nơi mình ở cũng là khá rồi đấy.Sau khi đã suốt ngày gắng sức lo cơm, áo, tự nhiên óc ta muốn suy nghĩ.Tôi nhắc nhở rằng cần phải hy sinh và có một quyết tâm vĩ đại mới được.Quên mục đích đi, chỉ nghĩ tới miên chung quanh bạn thôi, và sau một thời gian, có lẽ vào lúc mà không ngờ tới nhất, bạn bỗng nhiên tự thấy mình ở một trong một châu thành xinh xắn trên đỉnh một ngọn đồi.Trong cái xứ sở của thời-gian, giàu nghèo cũng như nhau, khôn dại cũng như nhau.Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng.Vậy bạn phải tiến chầm chậm.Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi.Xin bạn nhớ; không ai cướp được bảo vật đó của bạn.Một nhiệm vụ đôi khi quá sức con người! Vậy mà, dù làm tròn được như lúc ta đã làm, ta cũng chưa được mãn nguyện, hồn ma trên kia vẫn lẩn quẩn quanh ta.
