Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó.Em có thương mẹ không? Đang ăn, ngước nhìn chị, cười méo mó: Không biết.Phố phường quanh nhà lại bình thường.Nói nhiều câu làm cả nhà bật cười.Hoặc tôi chuyển lớp.- Rất tiếc là không thể, thưa ông.Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.Cũng chẳng biết sẽ chụp không.Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
