Nhưng cảnh ngộ của ta khác: ta sống một đời tầm thường quá.Tôi biết nếu không làm gì thì sẽ điên mất.Trước kia óc tôi quay cuồng, có nghĩ ngợi gì được đâu.Sau một ngày vặn ốc và trải đá trên đường rầy, ông mệt tới nỗi ngủ gục trong bữa ăn.Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã lộ ra mặt như vậy.Ông hiểu trong số các bà đó chẳng bà nào muốn bệnh cả, và nếu họ có thể dễ dàng quên được những bệnh của họ thì họ đã làm rồi, há còn đến xin ông khám nghiệm? Vậy phải làm thế nào?000 Mỹ kim nữa để cải tạo một bộ phận thì máy của chúng tôi sẽ hoàn toàn.Hơi nước do máy xịt ra, khiến ông quạu quọ, cơn giận cũng muốn xì ra."Ít lâu sau khi sung vào đội canh phòng bờ biển, tôi bị đưa tới một nơi nguy hiểm nhất trên bờ Đại Tây dương.Nhưng họ không thèm dùng phương thuốc đó.
