Bác hỏi: Sao con không đi học.Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.Không gì tự nhiên mất đi.chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máyThằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.Để sống cho xong đời.Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được.