Đó là lúc mà trí tưởng tưởng phải lén lút sinh đẻ nơi xó tối của tiềm thức.Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến.Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình.Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích.Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.Chả phải thở than gì.Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc.Còn sót lại những tôi tiếp tục này.Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.