Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.Tôi là con thú hoang đã chấp nhận cuộc sống cầm tù của con người trong xã hội.Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài.Cũng là để thăm dò phản ứng.Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình.Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài.Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.