Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì.Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn.Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.Cô gái bảo: Không.Lúc tôi lấy phong kẹo ra đưa cho thằng em bóc, cười thầm vì mình chả bao giờ tiếc cái kẹo nhưng mời người ta thì có vấn đề gì không.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Phải hết sức giữ gìn.Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.
