Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò.Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.Con đừng làm mọi người buồn nhưng mọi người chả bao giờ chịu đừng làm con buồn.Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập.Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo.Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực.Hai bên dè chừng nhau.
