Một bữa kia, tôi sắm sửa đi chơi, bỗng tôi chết ngất.Tôi lo lắng lắm, vì ông chủ sở bảo rằng nếu không tới đúng giờ tôi sẽ bị đuổi.Tôi nhăn nhó càu nhàu mất ngủ và như vừa mới nói, tôi muốn loạn óc.Tôi không nghĩ tới tôi nữa mà chuyên chú vào người khác.Bà Webster đáp: "Vậy bà ở chung với tôi.Và khi tôi quay lại thì thường thấy người kia vuốt ve, ngắm nghía nó.Công ty Ford nhiệt liệt muốn biết có gì sơ sót, lỗi lầm trong sự quản lý và trong việc lương lậu, nên mới rồi yêu cầu các người làm công chỉ trích công ty.Nhưng về sau bị một đàn sâu đục khoét nó đành chịu đổ lăn ra.Dường như vô lý đấy.Bây giờ tôi đã hết nợ, gia đình vui vẻ, ba đứa con điều ngoan ngoãn, tạo được căn nhà, sắm được chiếc xe mới và có một số tiền bảo hiểm nhân mạng là 25.
