Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ).Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi.Nhưng đó không phải là cái bạn muốn.Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt.Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.