Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.Nên phản ứng lại chính bằng sự ù ì và chây lười.Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay.Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng.Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.Một cái gì đó kinh điển.Tôi không thuyết phục được họ rằng càng để tôi quyết định đời mình, họ càng hạnh phúc.Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
