Nhưng ông sớm nhận ra rằng nó cơ bản là một thiết bị giành cho người dùng, giống như iPod, vì thế ông truyền lại ý tưởng đó cho Fadell và các cộng sự của mình.Nhưng vì ông quá bị ám ảnh khi chọn đò đạc, không biết phải lựa gì giữa gường, ghế hay tràng kỷ.Đầu tuần đó, Bob Dylan vừa phát hành một album mới, Empire Burlesque, và Hertzfeld mang lại một bản sao mà họ bật trên đầu đĩa công nghệ cao của Jobs.“Đó không phải là lách luật”, anh nói.Hai người bạn thân nhất thành lập một công ty.Ngoài việc ở công ty, ông còn đi giao báo (cha ông sẽ chở ông đi nếu trời mưa) và trong suốt những ngày cuối tuần và kỷ nghỉ hè của năm thứ hai trung học, ông làm nhân viên kho bán thời gian ở cửa hàng điện tử Haltek.” Đúng và khoảnh khắc ấy, sẽ có một đoạn trích dài hai giây từ bộ phim hoạt hình, thể hiện cảnh Jane Jetson nhìn vào một màn hình video, tiếp đến là một đoạn kéo dài hai giây nữa cảnh nhà Jetson đang cười khúc khích bên cây thông Giáng sinh.“Người ta ĐÁNH GIÁ cuốn sách dựa trên cái bìa của nó”, Markkula viết.” Sự ngạo mạn đó có thể chấp nhận được khi Apple còn là một kẻ lép vế nóng nảy.“Tôi vỡ lẽ ra điều đó với những chiếc máy ảnh,” Jobs nói.