Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó).Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.Nên cháu mới dám cãi như thế.Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.Mọi người vẫn thấy bình thường.Cho cô bé bán diêm, nàng đáp.Để không khóc, phải cười thôi.Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.