Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi.Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi.Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.- Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi.Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ.Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng.Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ.