Câu hỏi thứ nhất (Cuốn sách viết về cái gì?) không thay đổi nhiều lắm.Khi nói chuyện nghiêm túc, chúng ta muốn có thể thyết phục người khác hoặc tạo cho họ niềm tin vào những vấn đề mình nói.Lý do không chỉ bởi vì chúng được viết theo thể thơ (trừ Thiên đường đánh mất, các tác phẩm còn lại đều được diễn xuôi cho dễ đọc) mà điều khó khăn nằm ở tính nhân văn của tác phẩm, ở cách tiếp cận vấn đề.Tài liệu tham khảo đều nói về những vấn đề hoàn toàn quen thuộc với người đọc.Đọc một bài viết, người đọc có thể tiếp nhận một lượng thông tin ít hay nhiều, toàn bộ hay chỉ một phần, phụ thuộc vào mức độ hoạt động họ bỏ ra trong quá trình đọc, và kỹ năng điều khiển các hoạt động trí óc liên quan.Tất nhiên, không ai có thể áp dụng cách đọc phân tích ngay từ khi bắt đầu đọc cuốn sách đầu tiên trong đời.Chúng chỉ đơn thuần được sắp đặt với nhau theo cách mới lạ hơn thôi.Một nhà sử gia giỏi phải kết hợp được tài năng của một người kể chuyện và một nhà khoa học.Nhưng muốn có đầy đủ thông tin, ta bắt buộc phải đọc bài viết cụ thể dù các tạp san có hay đến đâu.Chúng đều là sách chuyên đề.