Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy.Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.Xé chừng chục trang thì bác tôi lên.Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào.Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.Còn tôi, chưa đến lúc.Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy.Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
