Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được.Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.Tin một chút, một chút thôi, em ạ.Nhà văn ngồi lại một mình.Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác.Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục.Tôi thấy thế là tốt.Chả hiểu họ làm thế để làm gì.