Khi được hỏi lí do vì sao buồn phiền, anh đã nói: “Tôi đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo và tôi sẽ phải chết sớm.Tôi đang ở trên đỉnh của thế giới.Ông được gửi đến trường nội trú học, một trong những ngôi trường nổi tiếng tốt nhất ở Banwgkok.Tôi không còn bất cứ lí do nào để phàn nàn.Cuối cùng, tôi quyết định đi xin việc.Cuối cùng, vào ngày 08-12-1974, tiến sĩ Mahathir Mohamad, hồi ấy là Bộ trưởng Bộ Giáo dục, đã can thiệp bằng Lực lượng quân dự bị của Liên bang và tất cả vụ việc đã kết thúc.“Một chương trình hành động luôn có nhiều rủi ro và chi phí nhưng chúng còn kém xa các rủi ro và chi phí của sự khước từ hành động quá dễ chịu.Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng chọn được con đường dễ đi và có được cuộc sống dễ dàng mà không gặp trở ngại hay khó khăn nào là điều tốt.Bạn không bao giờ là bất cứ cái gì vì bạn không làm gì cả.Sự kiên trì của Helen Keller đã cho tất cả những người tàn tật niềm hy vọng.