Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời.Trước đây, bạn từng rất khỏe.Có lẽ mình nên im lặng.Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông.Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.Mà phần lớn vì bạn mất tự do.
