Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.Từng trang, từng trang…Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú.Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt.Thế thì nổ bố đầu còn gì.Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện.