Người nghèo không tin rằng họ xứng đáng có chiếc bánh ngọt, nên họ gọi một chiếc bánh rán rỗng ruột rồi cứ nhìn vào lỗ thủng đó mà thắc mắc tại sao họ “không có gì”.Chúng tôi rất phấn chấn.mình - đó là hai thế giới khác biệt, và giữa chúng có một khoảng cách lớn.Cuối cùng, nhu cầu tìm kiếm niềm vui sẽ lên tiếng: “Tôi chịu đựng thế đủ rồi.Tôi cảm nhận chất tiêu cực đang dâng lên trong con người mình, nhưng may sao tôi đã kịp thời kiểm soát bản thân trước khi sức mạnh đáng sợ ấy chế ngự tôi.Nếu bạn hỏi mọi người là họ có muốn trở nên giàu có hay không, họ sẽ nhìn bạn như bạn bị điên.Kịch bản đó thường kéo dài một hoặc hai năm cho đến khi những căn nhà cuối cùng cũng được bán hết.khi cha tôi trở về nhà và thông báo với cả gia đình: “Tôi tìm thấy miếng đất tốt.Một số thì tiêu xài như điên bởi vì “bạn có thể dễ dàng mất hết tiền bạc, vậy hãy tận hưởng nó khi bạn còn có thể”.Mục tiêu là đơn giản làm theo các chiến lược bên trong và bên ngoài của họ.