Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm.Đường thông hè thoáng.Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem.Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào.Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường.Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.Rồi lại đây ngủ bên em.