Rồi lại đây ngủ bên em.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Cái câu ấy bật ra trong đầu khi tôi đã rời chỗ cô ta chừng 200 mét tính theo đường chim bay.Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa.Tôi từ giã mái trường cấp III.Cái vực của sự hỗn độn.Giọng mẹ bắt đầu ướt.Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.Đúng mà cũng không đúng.