Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong.Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.Và khuôn mặt dường không cảm xúc.Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội.Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung.Bố mẹ con cũng buồn.Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác.Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
