Nghe giọng trầm tĩnh của Sharru Nada, Hadan Arad Gula im lặng, nhưng không hẳn là đã tin vào điều ông vừa nói.Bởi vì, công việc là người bạn tốt nhất mà tôi từng biết.Vì thế, họ nói rằng sẽ nhất quyết tham gia và nắm chắc phần thắng trong tay.- Chẳng lẽ mình đã sai khi chọn lối thoát này? Chẳng lẽ mình đúng là một kẻ hèn nhát, một con người có linh hồn của một kẻ nô lệ ư? – Nghĩ đến đây, bỗng nhiên đầu óc của tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn.Tất cả mọi người đều hồi hộp, chăm chú Nomasir điềm đạm, tự tin đứng dậy và bắt đầu thuật lại tất cả những điều đã diễn ra trong suốt mười năm lập nghiệp của mình:Đôi mắt của Hadan Gula lộ vẻ tức giận.Tất nhiên số tiền họ vay không được nhiều hơn trị giá tài sản của họ, để nếu cần, họ sẽ bán đất đai, các đồ trang sức quý báu, lạc đà hoặc những vật dụng khác để trả nợ.Mỗi ngày ông Arad đều mua hai cái bánh, một cho mình và một cho người nô lệ, đồng thời hay nán lại trò chuyện với ông trong lúc ăn báPhải là nước mát đấy, vì trời đang nóng mà.Tốt hơn các bạn nên hỏi ý kiến của những người có nhiều kinh nghiệm trong việc vận dụng tiền bạc sao cho sinh lợi.
