Bạn cứ ăn và thấy nuốt được.Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Đặc biệt là trong những người tài.Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.Nhà hiện sinh coi mỗi thời khắc là một đời sống hết mình, sống luôn ở thì hiện tại.Biết là cái ấn tượng ấy chẳng hay ho gì.Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại.Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.Và chết đi khi chưa kịp hưởng thành quả.Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
