Tôi định kiến và chủ quan quá chăng? Thù dai quá chăng? Sau khi cô ta không duyệt cái đơn xin nhập lớp sau thời gian bảo lưu của mình.Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.Bây giờ đến tiết mục bể sục.Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn.Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi.Và bạn biết sẽ không ai biết đó là tiếng THÔI mà bạn đã rống lên vừa bực bội vừa ai oán vừa chán nản.Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác.
