Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.Theo thời gian thì chúng dần thành thói quen.Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.Trong thế gian này, chẳng có gì tan biến cả.Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận.Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.Không chung chung như những nhà mị dân.