Những người khác là để cho ta coi như một tiêu chuẩn so sánh và chỉ có thế mà thôi.Thậm chí ta có thể nói nó quá bất công và tự hỏi mình tại sao lại thế.là một ngày nào đó,chúng ta sẽ không bị đánh giá theo màu da của mình hoặc theo độ dài của tóc mà theo những gì chưa đựng trong bộ nào chúng ta .Bạn không thể chơi trong điều kiện an toàn và mong đợi thời cơ sẽ đến với mình.Suốt nhiều tháng trời tôi phải sống nhờ mì gói: điểm tâm, ăn trưa, ăn tối, tất thảy đều là mì gói! Tôi lại phải quay về sống trong căn phòng thuê chật hẹp.Ta sợ bệnh nhưng lại chẳng thèm quan đến sức khỏe.Tôi không thể nói chính xác lúc đó đã xảy ra việc gì.“Bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu được giá trị của sức khỏe cho đến khi bạn bị bệnh!”.Từ đó về sau, câu nói đó đã khiến tôi phải xấu hổ khi tôi muốn than vãn.Đặng Tiểu Bình sinh năm 1904,ở miền nam Trung Quốc.
