Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng.Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Hót nhiều cũng không hay lắm.Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài.Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.