Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại.Con mèo lại sán vào tôi.Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ.Cửa ải đầu tiên là bác trông xe.Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không.Khi có những chú xe tải phóng rầm rập qua, những bụm cát phi vào mặt tôi.Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà.Đến chỗ học không phải để học.Dẫu không phải không có lúc buồn.