Bạn không tách biệt khỏi nó, và ngoài kia chẳng có một thế giới khách quan nào cả.Trong thế gian này, tức là ở bình diện hình tướng, dĩ nhiên mọi người sớm muộn gì cũng “thất bại”, và mọi thành tựu cuối cùng cũng biến thành số không.Lẩn tránh các mối quan hệ nhằm cố gắng né tránh đau khổ cũng không phải là giải pháp tốt.Ánh sáng êm dịu xuyên qua tấm màn kia chính là tình yêu.Còn tình yêu là gì? Là cảm nhận sự hiện diện của sự sống duy nhất đó sâu bên trong con người bạn và sâu bên trong tất cả mọi tạo vật.Nếu tệ hại hơn, nó khiến bạn phải lo âu.Thông thường một vòng luẩn quẩn hình thành giữa suy nghĩ và cảm xúc: chúng nuôi dưỡng lẫn nhau.Mọi thức còn sót lại lúc ấy chính là cảm nhận toàn triệt về sự hiện trú hay về “sư hiện hữu”, và cơ thể nội tại sẽ không còn có biên giới nào nữa.Các nhà vật lý học bảo chúng ta rằng tính rắn chắc của vật chất là ảo tưởng.Các vấn đề của tâm trí không thể giải quyết được ở bình diện tâm trí.
