Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế…Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.Vận động điên cuồng và đầy khao khát.Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi.Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.Bạn là con dơi không phải chim không phải thú mà lại là cả hai? Không chắc, quanh bạn còn nhiều phe hơn thế.Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp.Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.
