Tôi đã được nghe kể một câu chuyện thú vị ở Washington về tổng thống Calvin Coolidge.Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại.Nếu bàn tay bạn có một vết dơ, khán giả cũng nhìn thấy.Nó nói với thầy hiệu trưởng: Khoan đã thưa thầy.Hoặc người ta sẽ nhăn trán nhíu mày mãi trong cuộc nói chuyện.Tôi đã thành công khi trò chuyện với họ trong một không khí thoải mái.Tất cả chúng tôi đều bị sốc, vài người thổ lộ nỗi bàng hoàng.Nhưng khốn nỗi, lúc ấy Jack không có 2,5 đô la để trả hóa đơn tiền điện thoại.Tôi chưa bao giờ thấy ông giận dữ, hay tranh luận nảy lửa và mất bình tĩnh.Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?.
