Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ.Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được.Chúng tôi đi thay quần áo.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn.Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.