Lẽ ấy có vẻ đương nhiên.Quên mục đích đi, chỉ nghĩ tới miên chung quanh bạn thôi, và sau một thời gian, có lẽ vào lúc mà không ngờ tới nhất, bạn bỗng nhiên tự thấy mình ở một trong một châu thành xinh xắn trên đỉnh một ngọn đồi.Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả.Không có gì xảy ra tới thân thể, tâm hồn ta mà không đi qua bộ óc của ta, ta thấy vui hay buồn cũng nhờ óc, nên kiểm soát trí óc là việc quan trọng nhất.Lúc này, tôi không cần biết đến nguyên tắc của bạn ra sao.Có nó, làm cái gì cũng được; thiếu nó, không làm được việc gì cả.Nó là hình thức cao nhất của văn chương.Bạn có nhớ những tối đi đờn ca trong một đám tiệc không? Khi có việc gì nhất định để làm buổi tối, một việc gì cần hết năng lực của bạn, thì bạn chỉ nghĩ tới việc đó thôi, bạn cũng thấy hăng hái, vui vẻ suốt ngày rồi, phải không?Kiên tâm thì không khi nào thất bại.
