Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngTại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này.Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua.Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ.Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về).Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.