Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Hy vọng có thể hâm nóng lại.Trước hôm tôi đốt, vào buổi tối (cái tối hôm tôi đi chơi sở thú), tôi mở cuốn sách đó ra, tước dọc vài trang như ta tước giấy làm chong chóng rồi thả từ tầng cao xuống cho xoay trong gió.Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm.Phải hết sức giữ gìn.Thế đã là tốt lắm rồi.Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời.Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.