Câu nói của chàng trai trẻ càng khiến ông Sharru thấy rõ những lo lắng của mình là có cơ sở.Rồi ông nhớ lại lần cuối cùng ông gặp Megiddo.Và tôi cũng ý thức được rằng, cho dù có khí giới hay phương tiện để trốn, chưa chắc tôi thoát khỏi sự truy lùng của họ.Bởi vì đã từ lâu, Arad Gula chỉ làm ăn cùng với ông chủ của mình, bây giờ nếu tách riêng ra, ông ấy cảm thấy lo sợ và không đủ tự tin.Thoáng thấy vẻ thèm thuồng trong đôi mắt của anh ta, ông cảm thấy lo sợ nên đã bỏ chạy trước khi Zabado vồ lấy khay bánh.Nói xong, ông Algamish lại nhìn thẳng vào mắt tôi và không nói thêm gì nữa.- Thu nhập chính là vấn đề quyết định! – Bansir ra chiều tâm đắc.Suốt 8 năm như vậy cho đến một ngày nọ, người vay tiền tính toán và cho Ansan biết tổng số tiền gốc và lãi tính theo mức lãihông thường lúc bấy giờ, đã lên đến khoản 1.- Lạ thật! Lạ thật! Anh đang nói gì thế nhỉ? Từ trước đến giờ có ai tìm đến người cho vay vàng để xin lời khuyên đâu.- Người kia có vóc dáng đẹp đấy chứ? Người dẫn đầu cả đoàn đó! – Kobbi chỉ vào người không mang vác gì cả, tay cầm chuông đi trước đoàn người, thỉnh thoảng lại gióng lên âm thanh cảnh báo khách bộ hành dẹp lối cho đoàn nô lệ đi qua.