Đó chính là cách nói của nạn nhân.Tôi hỏi bạn, bạn có “chiếc bánh” để làm gì nếu bạn không ăn được? Vậy bạn định làm gì với nó? Đặt lên bàn và ngồi ngắm suốt buổi tối chăng? Bánh ngọt là để ăn và thưởng thức cơ mà.Vào thời điểm tham dự khóa học, mỗi năm Stephen kiếm được hơn 800.Điều đó khó không? Chắc chắn rồi.Suy nghĩ này không là gì khác ngoài nỗi lo lắng và bản năng tự vệ hình thành trong tâm trí.Viết ra mục tiêu “chơi để thắng” của bạn là:Người nghèo thậm chí không dám ngắm bắn lên trần nhà của họ, và rồi họ thắc mắc tại sao họ không thành công.Mặt khác, nếu bạn quyết định kiếm 50.Liệu có bao nhiêu người được như thế: sống mỗi năm sáu tháng trên một vùng đảo nhiệt đới, không cần phải làm việc khi chỉ ở độ tuổi 30? 40 thì sao?Và vì thế họ mới dẫn dắt được những doanh nghiệp lớn và có nhiều người cùng làm việc với họ.