Bạn đã thực sự dấn thân rồi.Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này.Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra.Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống.Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.
