Tất cả đều không sâu đậm.Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng.Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.Họ còn bất lực hơn nữa.Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.Thua còn có năm nghìn an ủi.Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua.Dù không bao giờ có tận cùng.
