Thế thì anh không dám.Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa.Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật.Trong tay tôi không có luật…Để người ta phải nể.Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh.Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.
