Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người.Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài.À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).Cái đó sẽ là một đại diện nhỏ cho tinh thần tự chủ và sự hoà nhã.