Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy.Thôi, đứng dậy xem tí đã.Vậy ra là tại những lần như thế này.Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau.Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng.Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.