Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.Nhưng không phải lúc nào cũng mang theo giấy bút.Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có.Nhà văn lại mở mắt ra và mỉm cười: Mình đã đúng.(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).Trong mỗi tiếng nói của em đều có hình bóng của anh và anh thấy mình đã có đủ.Bịt tai lại, im lặng, là xong.Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì.Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu.
