Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt.Có thể nàng sẽ đến ít hơn dù nàng đến thì cũng chả sung sướng gì.Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn.Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Cái bướu ở lưng lồi lên.Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.Giả dụ được cá to ta thả hay ta rán đây? Thế nào là cá to? Ta không biết.
